Hôm qua lặng lẽ ngồi một mình trên xe bus chợt cảm thấy chỉ có một mình. Đôi lúc bạn chỉ cần ai đó ngồi cạnh mình vậy thôi, không nói gì cũng được. Chợt nhớ đến những người bạn đã đi qua cuộc đời mình.
Chúng mình là bạn- đã từng rất thân nhưng cái tôi của mỗi đứa quá lớn. Chỉ vì những vụn vặt rồi hiểu lầm nhau, chúng ta bắt đầu im lặng. Mình nghĩ bạn thay đổi, bạn nghĩ mình vô tâm. Thế là chúng ta không đi cùng nhau nữa. Trên hành trình đời mình không có bóng dáng ai đó lặng lẽ ở bên nữa rồi.
Chúng mình là bạn- đã từng rất thân. Có chuyện gì cũng kể nhau nghe, cùng hứa với nhau sẽ cố gắng cho tương lai mình. Nhưng "ai rồi cũng khác". Lời hứa ta hứa với nhau ngày đó, không hẳn hai đứa đã quên chỉ là mỗi người đều có lựa chọn cho riêng mình. Thế là mỗi người rẽ mỗi ngã.
Chúng mình là bạn- đã từng rất thân. Không ai hiểu rõ mình bằng bạn. Nhưng bản thân bạn mình chưa bao giờ có thể chạm tới. Bạn lạnh lùng. Mình cũng lặng im. Ngày bạn bay mình cũng chẳng ra tiễn. Muốn dặn bạn giữ gìn sức khỏe, muốn nói với bạn khi về nhớ gặp mặt. Nhưng lời nói vẫn chỉ là ý nghĩ trong đầu mình. Từ đó tới nay mình chẳng biết cuộc sống bạn thế nào. Bạn cũng không nhắn cho mình dù chỉ một tin. Mình chợt nhận ra khoảng cách giữa chúng ta không phải về địa lý mà ở tâm hồn. Thế là thêm một người bạn đi qua cuộc đời mình.
Tình bạn- mình gọi rằng nó đã cũ vì nó là tình bạn trong quá khứ. Dù có vui buồn, hờn giận, đớn đau nó vẫn cho mình môt kí ức không bao giờ quên. Người bạn đã cũ- chúng ta không đi cùng nhau nữa nhưng mình vẫn hi vọng dù bạn ở đâu cũng vẫn có thể sống vui vẻ và bình yên.
- Shin Nguyễn -